[Dịch] Trọng Sinh Rồi Ai Còn Thi Công Chức Nữa

/

Chương 41: Giúp cậu tháo bỏ những chiếc gai trên khắp cơ thể (3)

Chương 41: Giúp cậu tháo bỏ những chiếc gai trên khắp cơ thể (3)

[Dịch] Trọng Sinh Rồi Ai Còn Thi Công Chức Nữa

Liễu Ngạn Hoa Hựu Minh

4.830 chữ

06-10-2024

Mà chuyện này còn tạo ra cú sốc đối với Trương Siêu, người không có kinh nghiệm xã hội và mù pháp luật. Ngay khoảnh khắc cậu ta bị áp giải lên xe cảnh sát, khuôn mặt đã tái nhợt.

Chẳng bao lâu sau, Trần Trứ cũng ngồi vào trong đó, ngồi giữa anh và Trương Siêu là một sĩ quan cảnh sát.

Ngay khi cửa xe sắp đóng lại, Du Huyền đột nhiên chạy tới: “Cháu cũng muốn đi!”

Thanh tra lắc đầu: “Trong xe không còn chỗ.”

“Cháu có thể ngồi nép vào một chút!”

Du Huyền bướng bỉnh giữ cửa xe bằng cả hai tay.

“Bớt náo loạn đi!”

Thanh tra cảnh sát hơi tức giận: “Đây là xe cảnh sát, cháu tưởng đây là trò chơi nhập vai à? Cái gì mà nép với chẳng nép!”

Nói xong, thanh tra cảnh sát đóng sầm cửa lại, đạp ga và lái xe về phía bệnh viện gần đó.

Nhìn xe cảnh sát càng ngày càng xa, Du Huyền cắn chặt môi, cho đến khi đôi mắt của cô dần xuất hiện những tia màu đỏ, cô đột nhiên quay đầu về phía Hoàng Bách Hàm và nói: “Hai người trông cửa hàng giúp tôi, tôi đi tìm Trần Trứ.”

“Không… này… này… tôi không biết làm!”

Hoàng Bách Hàm đứng tại chỗ, nói với giọng bất lực.

“Không sao đâu, anh Bách Hàm.”

Triệu Viên Viên đi đến quầy thu ngân, khéo léo vận hành hệ thống thanh toán, sau đó nói với giọng ngọt ngào: “Mẹ em có mở cửa hàng, em biết làm.”

Đồn cảnh sát Hoa Lâm cách phố đi bộ không xa, nhưng trên đường có rất nhiều người nên hơi kẹt xe, do đó tốc độ của xe cảnh sát không nhanh lắm.

Viên thanh tra cảnh sát trung niên đang lái xe, thỉnh thoảng nhìn vào gương chiếu hậu, đột nhiên nói: “Con bé ở cửa hàng tiện lợi kia… nó vẫn luôn ở phía sau xe.”

“Cái gì?”

Trần Trứ kinh ngạc quay đầu lại, quả nhiên, Du Huyền đang đi theo phía sau xe.

Cô chạy rồi dừng lại, dừng rồi lại chạy, khoảng cách quá xa để có thể nhìn rõ vẻ mặt của cô, nhưng mái tóc tung lên khi chạy giống như đám mây hoàng hôn bồng bềnh trên thế giới.

“Sao con bé không bắt taxi?”

Một sĩ quan cảnh sát trẻ hỏi.

“Trên phố đi bộ thì lấy đâu ra một chiếc xe trống?”

Thanh tra cảnh sát cố ý đi chậm lại một chút, thở dài: “Con bé này thật cố chấp.”

Cũng không biết ông ấy đang nói chuyện với ai, hoặc có thể ông ấy chỉ đang nói chuyện với chính mình, không ai trong xe đáp lại lời ông ấy.

Sau khi đến đồn cảnh sát, Trần Trứ và Trương Siêu lần lượt được dẫn đi lấy lời khai. Trần Trứ thường xuyên phải xử lý công vụ với đồn cảnh sát địa phương trong quá trình xóa đói giảm nghèo, nên anh rất quen thuộc với những quy trình này, chẳng bao lâu sau anh đã lấy lời khai xong xuôi.

Khi bước ra, anh thấy Du Huyền đang đợi ở bên ngoài. Chiếc áo sơ mi trắng ướt đẫm, trên trán cô, những hạt mồ hôi trong suốt từ từ trượt xuống thái dương, nhưng đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp lại sáng ngời và kiên định.

Trần Trứ vừa nhìn thấy cô, anh nhớ đến những đám mây ráng chiều trôi bồng bềnh vừa nãy, lại không muốn làm cho bầu không khí trở nên quá u ám, liền nói đùa: “Tiếc là năm cuối cấp không có đại hội thể thao, bằng không thì cậu chắc chắn giành được giải nhất cho bộ môn chạy bộ 1,600m dành cho nữ.”

Du Huyền của hôm nay trông dịu dàng hiếm có, cô không đáp lại những câu nói đùa của Trần Trứ mà vuốt thẳng mái tóc dài ướt đẫm, lặng lẽ đứng bên cạnh anh.

Không lâu sau, thanh tra cảnh sát trung niên định đưa Trần Trứ đi kiểm tra vết thương.

Thấy Du Huyền cũng đứng lên, thanh tra cảnh sát xua tay nói: “Bọn chú sẽ chụp MRI ở bệnh viện số 3 Quảng Châu gần đó, cháu đừng có đi theo nữa, như vậy là trái với quy định.”

Trần Trứ cũng khuyên nhủ: “Tôi sẽ quay lại sớm thôi, cậu cứ đợi ở đây đi.”

Ánh mắt của Du Huyền hơi dao động, cô không cố chấp nữa.

Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, thanh tra cảnh sát vừa đi vừa trò chuyện với Trần Trứ: “Bạn gái của cháu thật dịu dàng.”

“Bình thường cậu ấy không dịu dàng như thế, tính khí nóng nảy và hung dữ lắm.”

Trần Trứ vội vàng giải thích.

Sau đó anh cảm thấy hình như vẫn còn mơ hồ, nên giải thích lại lần nữa: “Cậu ấy cũng không phải là bạn gái cháu.”

“Ồ.”

Thanh tra cảnh sát cảm thấy hơi kỳ lạ, cô bé này còn xinh đẹp hơn những nữ cảnh sát ở trong đồn, sao lại vội vàng phủ nhận thế làm gì?

Sau khi đến bệnh viện, bác sĩ nghe nói Trần Trứ có triệu chứng “chóng mặt và nôn mửa” và cần kiểm tra chấn thương nên trực tiếp yêu cầu chụp MRI não.

Vì đây là đơn của đồn cảnh sát nên ngay sau khi vừa làm xong đã có liền kết quả.

Không bất ngờ lắm, anh không hề gặp vấn đề gì cả.

Thanh tra cảnh sát lấy kết quả giám định, nói thẳng với Trần Trứ: “Chú thấy cháu cũng không phải là tay ngang, nên chắc cũng biết rõ. Kết quả này có nghĩa là Trương Siêu sẽ không phải tạm giam hay ngồi tù, cùng lắm chỉ viết một tờ giấy cam kết, cháu không thấy mình đã tốn công vô ích à?”

“Tại sao lại tốn công vô ích?”

Trần Trứ vặn lại: “Nếu cháu không tốn công làm như vậy, kiên quyết phải làm lớn chuyện này lên, vậy thì lúc đó các chú có khả năng chỉ nhìn một cái rồi bỏ đi, và tên Trương Siêu kia cũng không cần phải viết giấy cam kết.”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!